Khai thị 20: Tiếng vỗ của một bàn tay

by Thiền sư Thích Nhất HạnhSeptember 26, 2022

An cư kiết Thu 27/10/2004

Bạch đức Thế Tôn, mùa này những cây sồi làm rơi rụng rất nhiều hạt. Trong khi chúng con đi thiền chúng con đạp lên những hạt đó. Chúng con biết rằng có những hạt rơi xuống chỗ đất tốt và sẽ có những cây sồi con mọc lên. Một đời của đức Thế Tôn ngài đã làm ra không biết bao nhiêu là hạt, những hạt giống của tuệ giác của từ bi và ngài đã gieo khắp nơi. Chúng con không có nhận diện ngài qua hình sắc qua âm thanh như trong Kinh Kim Cương đã nói, chúng con nhận diện ngài qua những cái hạt giống mà ngài đã gieo. Chúng con là đất và chúng con đã tiếp nhận những hạt giống của đức Thế Tôn, và đức Thế Tôn đang có mặt trong chúng con dưới dạng những hạt giống của từ bi, của hạnh phúc, của tự do. Chúng con đang nói chuyện với đức Thế Tôn không phải như một người ở ngoài chúng con, biệt lập. Chúng con đang nói chuyện với Thế Tôn như là chúng con đang nói chuyện với chính chúng con tại vì chúng con đang mang theo ở trong chúng con sự có mặt của đức Thế Tôn—sự có mặt đích thực. Và chúng con biết chúng con là sự tiếp nối của đức Thế Tôn. Chúng con biết rằng là khi nói chuyện thường thường phải có hai người, một người nói một người nghe, hai người riêng biệt. Nhưng trong trường hợp này không phải như vậy. Đức Thế Tôn và con không phải là hai mà cũng không phải là một, và vì vậy cho nên chúng con hiểu được thế nào là tiếng vỗ của một bàn tay.